“Mẹ ơi.” Cậu bé nói bằng giọng ngọng nghịu. Khương Niệm lại nhìn cậu bé, lúc này, cậu bé đang nghiêng đầu, mặc dù còn nhỏ, nhưng sống mũi của cậu bé đã cao, xương chân mày hơi nhô cao. Trong khoảnh khắc, Khương Niệm cảm thấy cậu bé này hơi quen mắt. Cô có trí nhớ rất tốt, thường thì chỉ cần gặp qua một lần là cô sẽ nhớ, nhưng cô chắc chắn chưa từng gặp cậu bé này bao giờ.
Một lúc sau, Lục Duật cầm bình nước trở về, ngồi xuống bên cạnh cô, mở nắp bình, rót một ít nước nóng vào nắp bình, đưa cho Khương Niệm: “Uống một chút cho đỡ khô cổ họng.”
Khương Niệm nhận lấy nắp bình, uống hai ngụm, nghe thấy tiếng cậu bé cười khanh khách, cô ngẩng đầu nhìn sang. Lục Duật cũng nghe thấy, anh nhìn sang chiếc giường đối diện. Vừa nhìn thấy cậu bé, hàng lông mày rậm của anh bỗng nhíu lại. Khương Niệm uống nước xong, đưa nắp bình cho Lục Duật, nhìn thấy anh nhíu mày, cô ngạc nhiên.
Trong mắt Khương Niệm, Lục Duật rất ít khi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.
Chẳng lẽ anh cũng thấy cậu bé kia quen mắt?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây