Từ Yến nắm chặt tay Khương Niệm, cười buồn: “Em đừng bận tâm đến chị, giờ chị sống thế này là tốt rồi.”
Trở về khu tập thể, những người phụ nữ trên con đường rợp bóng cây nhìn thấy Khương Niệm đều vui vẻ chào hỏi. Khi nhìn thấy Lục Duật, bọn họ cười nói: “Ồ, đoàn trưởng Lục đã về rồi.”
Lục Duật gật đầu cười đáp: “Ừm.”
Phía trước có mấy người đang đi tới, trong đó có Khang Tú. Khang Tú dắt theo cô con gái, giờ cô bé chắc cũng phải mười hai tuổi rồi, trông vẫn gầy gò, khép nép đi sau Khang Tú. Trái lại, cậu con trai Hà Thụ của cô ta lại rất cao lớn, chỉ trong vòng hai năm, từ sáu tuổi đến tám tuổi, vẻ ngoài của cậu bé ngày càng giống Khang Tú, còn Hà Hoa thì giống liên trưởng Hà như đúc.
Người ta vẫn nói con gái giống ba là có phúc, nhưng Khương Niệm chẳng nhìn thấy chút phúc phần nào trên gương mặt Hòa Hoa, chỉ thấy toàn là sự ấm ức, đau khổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây