Lúc Tôn Siêu và mấy người đàn ông lớn tuổi chạy ngang qua bọn họ, Khương Niệm nghe thấy Tôn Siêu nói: “Nếu bắt được nó, thì đánh gãy chân nó!”
Khương Niệm quay đầu nhìn lại, Tôn Oánh đã chạy đến ngã rẽ.
Cô đoán chắc Tôn Oánh muốn bỏ con chạy trốn, kết quả bị Tôn Siêu phát hiện, chức vụ chủ nhiệm của Tôn Siêu bị mất, nhà họ Tôn cũng mất đi nguồn thu nhập, tất cả đều do Tôn Oánh gây ra, chắc là Tôn Siêu đã hận đứa con gái này.
Bọn họ đến bến xe, lên xe Khương Niệm dựa vào cửa sổ, vừa lên xe đã buồn ngủ, cô tựa vào tay Lục Duật ngủ say, mãi đến khi sắp đến nơi mới tỉnh giấc, cô nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc, chờ xe dừng lại, cô mới được Lục Duật nắm tay dẫn xuống xe.
Lục Duật xách theo một túi lớn, bên trong đựng một số đồ mang về cho Từ Yến, Lưu Kiến Nghiệp và Lưu Kiến Vũ, nửa năm không gặp, Khương Niệm cũng rất nhớ Từ Yến, không biết nửa năm nay cô ấy sống thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây