Khương Niệm run rẩy bước đến, sống cùng Lục Duật hai năm, cô chưa từng thấy anh đau đớn, tiều tụy như vậy.
Cô đang nghĩ, nửa năm trước có phải Lục Duật đã trải qua nỗi đau như vậy hay không, cô rốt cuộc cũng đi đến trước mặt Lục Duật, ngồi xổm xuống, muốn đỡ anh dậy, cho anh điểm tựa, nhưng tay cô lại xuyên qua người anh. Khương Niệm hoảng hốt, nhìn máu trên khớp xương Lục Duật chảy càng nhiều, cô sợ hãi bật khóc: “Lục Duật... Lục Duật, Lục Duật!”
Cô không biết mình đã gọi bao nhiêu tiếng, mãi đến khi cảm nhận được có người vuốt ve mặt cô, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, đầy sức lực của Lục Duật, cô mới chậm rãi mở mắt ra. Trong toa tàu ánh sáng lờ mờ, Khương Niệm nhìn Lục Duật đang đứng rất gần, lông mày người đàn ông nhíu chặt, gương mặt lạnh lùng không còn trắng bệch, yếu ớt như trong mơ, mà là tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng.
Khương Niệm ngẩn người, chớp chớp mắt, đưa tay nắm lấy cánh tay Lục Duật, cảm giác cơ bắp rắn chắc dưới tay là thật, không còn là ảo ảnh không thể nắm bắt trong mơ nữa, hơi ấm thuộc về Lục Duật trong lòng bàn tay cũng là ấm áp, chân thật.
“Lục Duật——”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây