Thấy Lục Duật không nói gì, Khương Niệm đặt đũa xuống, đứng dậy tiến lại gần anh, hiếm khi cô vòng tay qua cổ anh, làm nũng: “Có phải anh biết không?”
Cho dù anh đang ngồi, tầm mắt cũng ngang bằng với Khương Niệm, người đàn ông ôm eo cô, bế cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Khương Niệm chớp chớp, tràn đầy tò mò, anh đưa tay xoa đầu cô: “Hôm nay La Thừa Nghĩa đang làm thủ tục chuyển trường cho La Tiểu Duyệt, có thể sẽ đưa con bé về quê, để bà nội chăm sóc.”
Khương Niệm lập tức hiểu ra.
Như vậy, Quan Lộ cũng có thể yên tâm sống ở khu tập thể.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Khương Niệm vội vàng nhảy dựng lên, thoát khỏi vòng tay Lục Duật, chạy đến mở cửa. Người đứng ngoài cửa là Hà Nguyệt, trên tay cô ấy xách một giỏ rau, Khương Niệm ngẩn người: “Cô mang nhiều rau như vậy làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây