Buổi tối, Khương Niệm ngủ mơ màng, cảm nhận được bên cạnh lún xuống, cô theo thói quen xoay người, chui vào lòng Lục Duật, tay đặt lên cơ bụng người đàn ông, sờ soạng, tiếp tục ngủ ngon lành. Lục Duật bất đắc dĩ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn kia, hôn lên gương mặt đang ngủ say của Khương Niệm.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Lục Duật đã rời đi rồi, bữa sáng làm xong để trong nồi hâm nóng. Khương Niệm ăn sáng xong thì đi với Nhạc Xảo đến bệnh viện huyện thăm Quan Lộ, sắc mặt Quan Lộ đã khá hơn nhiều, bác sĩ nói ngày mai có thể xuất viện. Gần đến giờ cơm trưa, hai người đến bờ sông nhỏ bên cạnh công viên, chờ La Tiểu Duyệt và Lý Phán Đệ.
Hai người đứng sau gốc cây một lúc đã thấy La Tiểu Duyệt đeo cặp sách chạy đến, không lâu sau Lý Phán Đệ cũng đến, bọn họ nói chuyện vài câu, Lý Phán Đệ lấy từ trong túi vải ra một gói đồ, nhét vào cặp sách của La Tiểu Duyệt, nói nhỏ với cô bé vài câu.
Nhạc Xảo nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai mẹ con, nhưng lại hỏi Khương Niệm: “Cô nghe thấy bọn họ nói gì không?”
Khương Niệm đáp: “Giọng nói của bọn họ quá nhỏ, không nghe thấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây