Lục Duật gập quyển vở lại, đáy mắt hiện lên ý cười: “Em tiến bộ nhanh thật đấy.”
Khương Niệm mỉm cười, vẫn là câu nói đó: “Em có tài năng thiên bẩm mà.”
Lục Duật: “...”
Khương Niệm làm rất nhiều mì, Lục Duật ăn hết ba bát. Buổi tối, lúc nằm trên giường, cô lại không nhịn được sờ lên cơ bụng của người đàn ông, ngẩng đầu nhìn Lục Duật, đôi mắt sáng lấp lánh: “Mỗi ngày huấn luyện ở đơn vị anh vất vả lắm à?”
Lục Duật nắm lấy cổ tay Khương Niệm, ngăn cản bàn tay nhỏ bé đang làm loạn kia: “Ừm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây