Hai má cô hơi đỏ, khẽ ho một tiếng, ngón tay nắm lấy góc chăn nhẹ nhàng kéo lên che khuất khuôn mặt, giọng nói truyền ra từ trong chăn truyền: “Cơm nấu xong rồi, em buồn ngủ, ngủ trước đây.”
“Bây giờ đi ngủ thì còn sớm lắm.”
Lục Duật ôm Khương Niệm cùng nằm xuống, góc chăn bị vén lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Khương Niệm bất ngờ lọt vào mắt Lục Duật, anh lập tức giật mình: “Nhưng mà em buồn ngủ.”
“Vận động một chút sẽ không buồn ngủ nữa.”
Khương Niệm: “???”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây