Điền Mạch sững người, bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên bà ấy nghe thấy Quảng Thịnh nói như vậy.
Mấy năm nay, Quảng Thịnh cũng nhìn ra được, mẹ ông ta đã như vậy rồi, không thay đổi được nữa, chính vì sự tồn tại của bà ta mà khiến hai đứa con gái của ông ta luôn phải sống khép mình, ngay cả học hành cũng không được, cho dù ở nhà hay ra ngoài đều cúi gằm mặt không nói lời nào, cứ tiếp tục như vậy, gia đình này sớm muộn gì cũng tan nát.
Phó đoàn trưởng Quảng ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng bốn, bế Quảng Tú đi lên.
Vừa rồi Khương Niệm chạy đến xem Quảng Tú, đứng gần Cố Thời Châu, nhìn thấy sắc mặt anh ấy hơi tái nhợt, tay trái ôm lấy cánh tay phải, nhớ đến lúc nãy trọng lượng của Quảng Tú đều dồn hết lên người Cố Thời Châu, cô lo lắng hỏi: “Cánh tay của anh có bị trật khớp không?”
Cố Thời Châu cúi đầu nhìn Khương Niệm, cau mày: “Ừm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây