Vừa nói, cậu ấy vừa tìm cơ hội di chuyển sát tường, đến gần Quảng Tú.
Dưới lầu cũng tụ tập đầy người, Khương Niệm ngẩng đầu nhìn Quảng Tú, cô bé đứng bên cửa sổ, chỉ bám vào mép cửa sổ bằng một tay, thân thể gầy yếu lắc lư như sắp ngã, tim Khương Niệm như thắt lại: “Tú Nhi, dì Khương đã liên hệ với giáo viên dạy vẽ cho cháu rồi, đợi cháu lớn hơn một chút sẽ đưa cháu đi học, cháu xuống trước được không?”
Nghe thấy tiếng Khương Niệm, Quảng Tú quay đầu nhìn xuống đám người, nhìn thấy Khương Niệm, mím chặt môi không nói lời nào.
Điền Mạch ở dưới cũng nói: “Tú Nhi, con nghe thấy không? Dì Khương nói đã liên hệ giáo viên dạy vẽ cho con rồi, đợi con lớn hơn một chút sẽ đưa con đi học, con thích vẽ tranh phải không, mẹ nhất định sẽ cho con đi học vẽ, mẹ nói được thì sẽ làm được.”
“Đều là tốn tiền cả đấy, vẽ tranh thì có thể làm cơm ăn sao? Tiền mất tật mang, cho dù có học giỏi thì sau này cũng phải lấy chồng, chẳng phải là kiếm lợi cho nhà người ta sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây