Khương Niệm lấy giấy bút trong tủ đưa cho Quảng Tú, Quảng Tú giật mình một cái, hai tay lập tức co rụt lại phía sau, không dám nhúc nhích cũng không nói lời nào, Khương Niệm ngồi xổm xuống, kiên nhẫn dỗ dành: “Dì Khương cảm thấy bánh hấp mà cháu nặn rất đẹp, nhưng mà gương nhà dì Khương bị vỡ rồi, không soi rõ mặt, dì muốn xem thử bây giờ dì trông như thế nào, Tú Nhi có thể vẽ cho dì Khương xem thử không?”
Cô không nói đến những động vật nhỏ khác, một là cảm thấy Quảng Tú chưa từng thấy nhiều, khả năng tưởng tượng có hạn, hai là cảm thấy những thứ đó đều quá hạn chế, chỉ có vẽ người mới biết được có năng khiếu hay không.
Quảng Thiến lắc lắc cánh tay Quảng Tú, nói: “Chị, chị vẽ một bức cho dì Khương xem đi.”
Điền Mạch thấy Khương Niệm không phải nói đùa, cũng nói: “Tú Nhi, dì Khương bảo con vẽ thì con cứ vẽ đi.”
Quảng Tú dần dần dao động, ngẩng đầu lên nhìn Khương Niệm, đối diện với ánh mắt của Khương Niệm, lại theo bản năng muốn né tránh, Khương Niệm nói: “Dì Khương ngồi xổm ở đây không động đậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây