Người đàn ông đang ngồi xổm, bộ quân phục được gấp gọn gàng đặt trên bờ ruộng. Nghe thấy tiếng gọi, anh trồng nốt mấy cây giống trên tay rồi mới đứng dậy đi tới. Lục Duật đến bên giếng, múc nước rửa mặt và tay. Khương Niệm nhìn tấm lưng rộng lớn của Lục Duật, nhớ đến sự mạnh mẽ, cuồng nhiệt nhưng cũng đầy kiềm chế của anh tối qua, trái tim cô không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Cô mở hộp cơm ra, nhỏ giọng nói: “Em làm mì tương đen mà anh thích ăn đấy.”
Lục Duật đáp: “Ừm.”
Anh biết Khương Niệm chưa ăn cơm trưa, bèn giục cô về nhà ăn cơm. Khương Niệm nói: “Tối nay anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh.”
Cô nhớ lại lần đầu tiên mang cơm cho Lục Duật ở vườn, lúc đó cô ngồi xổm dưới gốc cây, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt như nhìn thấu lòng người của anh, vắt óc tìm cớ thúc giục Lục Duật và Tôn Oánh gặp mặt, thậm chí còn lấy ba chồng ra để khuyên anh sớm kết hôn.
Nghĩ đến chuyện đó, cô không nhịn được bật cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây