Khương Niệm xoay người, nhắm mắt lại một lúc thì nghe thấy tiếng mở cửa. Cô len lén vùi đầu vào trong chăn, đợi Lục Duật vén chăn lên, nằm xuống giường. Vừa lúc cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy eo cô, cô bất chợt xoay người, vùi vào lòng anh, ngước nhìn cằm anh, cười nói: “Em vẫn chưa ngủ.”
Khóe môi Lục Duật khẽ nhếch lên: “Anh biết.”
Khương Niệm ngẩn người: “Sao anh biết?”
Sau khi anh vào phòng, cô đâu có động đậy gì đâu.
Lục Duật ôm cô: “Nhịp thở của em khác nhau, lúc ngủ thì hơi thở sẽ đều đều và nhẹ nhàng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây