Nghĩ đến việc đôi tay này thường xuyên dễ dàng ôm lấy eo mình, mặt Khương Niệm chợt đỏ bừng, cô vội vàng dùng tay quạt gió, gọi: “Lục Duật, ăn cơm thôi.”
Lục Duật quay đầu nhìn Khương Niệm, đặt cuốc xuống đi tới. Bên cạnh có giếng nước, anh rửa mặt và tay qua loa rồi mới nhận lấy hộp cơm Khương Niệm đưa, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Khương Niệm đáp: “Em về nhà ăn sau.”
Sau đó, cô đưa tập tài liệu cho anh: “Chính ủy Cố nhờ em đưa cho anh.”
Lục Duật nhướng mày một cách khó nhận biết: “Cố Thời Châu bảo em đưa cho anh?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây