Cô đá Phùng Mai, có lẽ là tiềm thức đã coi người bên cạnh là Lục Duật. Từ sau mấy đêm ngủ cùng Lục Duật, cô phát hiện mình mỗi tối đều bị anh ôm chặt, căn bản không thể lăn đi đâu được. Hơn nữa, người Lục Duật giống như lò sưởi, cho dù trời lạnh đến mấy cũng không thấy lạnh, ngược lại còn ấm áp vô cùng.
Phùng Mai ở lại đây ba ngày, trưa ngày thứ hai thì rời đi. Tàu khởi hành lúc sáu giờ chiều, Lục Duật xin nghỉ nửa ngày, cùng Khương Niệm tiễn ba người nhà Phùng Mai đến ga tàu. Lúc này nhà ga vẫn cho người nhà vào tiễn, Khương Niệm chuẩn bị cho Phùng Mai rất nhiều đồ, Lục Duật giúp xách đồ vào trong, một lát sau đã đi ra.
Lúc tàu chạy, Phùng Mai vẫy tay với Khương Niệm qua cửa sổ, dặn cô và Lục Duật tranh thủ lúc nghỉ phép đến Đông Thị chơi.
Thời tiết dần ấm áp hơn, chỉ là chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối hơi lớn.
Khu tập thể ở đây không giống như khu tập thể bên kia, nhà nào cũng có một khoảng sân nhỏ để trồng rau. Bên này, tất cả mọi người đều tập trung ở một mảnh đất trống, mỗi nhà được chia khoảng hai phân đất. Mảnh đất nhà Khương Niệm ở cạnh nhà Điền Mạch. Sáng sớm hôm đó, sau khi ăn sáng xong, Điền Mạch liền chạy đến tìm Khương Niệm, rủ cô cùng ra mảnh đất trống vun xới đất. Kết quả, vừa mở cửa đã gặp Lục Duật.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây