Thấy Khương Niệm ngẩn người, cô ấy nói tiếp: “Người vợ không muốn sống với chồng nữa, nói theo anh ta cả đời cũng không được làm mẹ, cứ cãi nhau đòi ly hôn, đã ly hôn được nửa tháng rồi.”
Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi vào bàn, Phùng Mai mới hỏi Lục Duật: “Hai đứa quen nhau từ lúc nào vậy?”
Động tác gắp thức ăn của Khương Niệm khựng lại, len lén liếc nhìn Lục Duật. Thật ra cô không dám nói, sợ nói sớm quá sẽ khiến Phùng Mai nghĩ rằng cô và Lục Duật gạt tất cả mọi người. Lúc đó, Phùng Mai còn đang ra sức tác hợp cho cô và Tống Bạch.
Lục Duật cũng nghĩ đến điều này, liền nói với Phùng Mai: “Lúc ở bệnh viện hồi Tết ạ.”
Thời gian này không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc Lục Duật trở về sau nửa năm xa nhà. Phùng Mai ngẩn người, sau đó im lặng gắp một miếng thịt. Tống Hướng Hồng không hiểu ý nghĩa trong đó, còn Tống Hướng Đông thì hiểu, cậu bé cúi đầu không nói gì. Một lúc sau, Phùng Mai vỗ đùi, đưa tay đẩy Khương Niệm: “Đứa nhỏ này, sao em không nói cho chị biết sớm hơn, kết hôn cũng không báo trước, chị đến muộn mất rồi, còn đâu rượu mừng mà uống nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây