Hai đứa trẻ mong mỏi đã lâu, ngay cả Phùng Mai cũng vui vẻ sờ soạ ghế xe: “Không ngờ không được nhờ phúc của lão Tống mà lại được nhờ phúc của đoàn trưởng Lục.”
Lục Duật nhìn Phùng Mai qua gương chiếu hậu, hỏi: “Dạo này phó lữ trưởng Tống thế nào ạ?”
Phùng Mai đáp: “Anh ấy vẫn như vậy.”
“À phải rồi.”
Phùng Mai bỗng nhớ ra một chuyện, nhích mông về phía trước, nói với Lục Duật: “Có chuyện này chị phải cảm ơn cậu. Lần trước nếu không phải cậu lên núi săn bắn gọi lão Tống về thì anh ấy đã đến huyện Đông Câu rồi, nói không chừng bây giờ đã...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây