Thấy Khương Niệm vẫn quàng khăn, Lan Huệ cũng không hỏi nhiều, chắc là cô mới khỏi bệnh nên vẫn còn sợ lạnh.
Ăn cơm xong, hai người về nhà. Lục Duật pha nước ấm cho Khương Niệm ngâm chân. Đôi chân cô trắng nõn, nhỏ nhắn, vừa ngâm vào nước ấm đã được hơi ấm bao bọc. Lục Duật ngẩng đầu nhìn cô: “Nước có nóng quá không?”
“Vừa ấm ạ.” Khương Niệm mỉm cười.
Buổi tối, nằm trên giường, thấy Lục Duật lại lấy tuýp thuốc mỡ ra, Khương Niệm vội vàng kéo chăn che kín mặt, xấu hổ không thôi. Lục Duật kéo chăn xuống, đắp lên người cô, sau đó nắm lấy hai chân cô, nói: “Để anh bôi thuốc cho em.”
Khương Niệm: “...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây