Ánh mắt Lục Duật rơi trên cánh cửa đang đóng chặt kia, đôi mắt đen láy dường như có thể xuyên qua cánh cửa gỗ nhìn thấy Khương Niệm đang ngồi bên trong, người đàn ông tràn đầy dịu dàng trong mắt: “Có thể.”
Chỉ một chữ đơn giản, trả lời không chút do dự.
Khương Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ dán chữ hỉ, rèm cửa được kéo lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng người lắc lư qua lại, căn bản không biết tình hình bên ngoài như thế nào, Cát Mai đang ở bên trong cùng Khương Niệm, thấy cô ấy vươn cổ ra sức nhìn ra ngoài, trêu ghẹo nói: “Nôn nóng lắm rồi à?”
Khương Niệm đỏ mặt, không còn mặt mũi nào mà nhìn nữa.
Cô mím môi, nghe thấy Tô Na định hỏi tiếp, liền nghe thấy giọng Cố Thời Châu vang lên từ bên ngoài: “Trần Nghiêu, phá cửa!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây