Khương Niệm đóng nắp bình giữ nhiệt, yên tĩnh ngồi xổm trên rễ cây: “Tôi không quen ăn cơm ở bên ngoài.”
Lục Duật không nói thêm gì, cầm lấy đôi đũa gắp ăn liên tục, chỉ một lúc là ba cái màn thầu đã vào bụng. Lúc bưng hộp cơm nhôm lên uống canh mới phát hiện Khương Niệm múc cho anh khá nhiều thịt.
Trong lòng anh thấy ấm áp, nhưng lại nói: “Chị dâu, thịt gà mua về là để cho cô bồi bổ cơ thể, tôi là đàn ông không cần phải bồi bổ.”
Khương Niệm cúi đầu nhìn tổ kiến dưới đất, một hàng những con kiến tí hon xếp thành hàng chui vào tổ. Nghe thấy Lục Duật nói, cô ngẩng đầu, giọng nói nhẹ hết sức: “Một mình tôi cũng không ăn hết được, hiện tại trời nóng bức, thịt không để lâu được.”
Cô lại cúii đầu: “Mỗi ngày anh phải huấn luyện mệt mỏi tiêu hao nhiều thể lực, nên ăn nhiều một chút. Việc quan trọng nhất của tôi bây giờ là chăm sóc anh thật tốt, chờ đến khi anh lấy vợ sinh con, cũng coi như là nhà họ Hứa có hậu. Thời điểm cha chồng còn sống thường xuyên nhắc đến anh và anh cả của anh. Nói anh cả của anh cả đời này đành vậy thôi, chỉ có thể trông mong anh mang được cô vợ về.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây