Chủ nhiệm không làm thì có thể tìm người khác có năng lực hơn đến làm, nhưng thợ thêu thì khác, thợ thêu rất khó tìm, mà thợ thêu giỏi lại càng hiếm có khó tìm. Xưởng thêu quốc doanh ở thành phố Nguyên đã dần dần hợp tác với nước ngoài, tuy chưa phải là quy mô lớn, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, chắc chắn vài năm nữa sẽ hợp tác với quy mô lớn. Trong thời điểm này, thợ thêu là nhân tài không thể thiếu của xưởng thêu quốc doanh, mà chủ nhiệm như chị cũng phải nể mặt mấy cô thợ thêu mấy phần.”
Khương Niệm nhìn Cát Mai, nửa năm không gặp, tóc bạc trên đầu cô ấy còn nhiều hơn trước, nước da cũng không được hồng hào như trước, cả người trông hốc hác đi rất nhiều.
Cát Mai quay sang nhìn Khương Niệm: “Khương Niệm, xin lỗi, chị cũng không muốn đẩy em ra đầu sóng ngọn gió đâu, nhưng bây giờ người duy nhất khiến chị tự tin chính là em. Chỉ cần tranh thêu của em vượt qua được Đổng Thục, chị mới có thể ngẩng mặt lên được, họ cũng không dám coi thường em nữa. Ở xưởng thêu này, chỉ cần có thực lực thì muốn nói gì cũng được. Với tay nghề của em, chị tin chắc rằng sẽ khiến họ phải nhìn em bằng cặp mắt khác.”
Cô ấy vươn tay về phía Khương Niệm, khuôn mặt đã in dấu thời gian, nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy kiên định: “Chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn, tiến về phía trước.”
Khương Niệm vươn tay nắm lấy tay Cát Mai, mỉm cười: “Đã là át chủ bài của chị, em nhất định sẽ dốc hết sức lực làm cho tốt, không để chị phải thất vọng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây