Khương Niệm và Cát Mai giật bắn mình, ngay cả vài người ngồi bàn bên cũng bị dọa sợ.
Cố Thời Châu nhíu mày: “Im lặng một chút.”
Lúc này, Trần Nghiêu mới nhận ra mình hơi quá khích, bèn ngồi ngoan trở lại.
Cố Thời Châu cúi đầu ăn cơm, không biết nghĩ đến điều gì, anh ấy lại liếc nhìn Khương Niệm. Lục Duật nhận ra ánh mắt của anh ấy, đại khái đoán được anh ấy đang nghĩ gì.
Cát Mai và Khương Niệm không ăn được bao nhiêu, hầu hết đều vào bụng ba người Lục Duật.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây