Lần này Tống Bạch ra tay rất nặng, anh bị thương không nhẹ.
Khương Niệm trở về phòng sắp xếp đồ đạc xong thì ru rú trong nhà không dám bước ra ngoài.
Cô vỗ nhẹ lên gương mặt đỏ ửng, đóng cửa phòng, đi đến chiếc gương treo trên tường, kéo cổ áo nhìn bờ vai, trên làn da trắng nõn, dấu vết tím bầm càng thêm chói mắt.
Khương Niệm: “...”
“Cộc cộc...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây