Giáo sư sững người, cúi đầu nhìn chiếc phong bì lộ ra một nửa trên gối, trên đó chỉ có một chữ “Cố”, ông ấy mím môi, do dự một lúc rồi mới nói: “Quen, nó là học trò mà tôi từng dạy dỗ một thời gian.”
Nói xong, ông ấy nhìn Lục Duật: “Hai người cũng quen nó sao?”
Lục Duật đáp: “Tôi đã từng cộng tác với cậu ấy nửa năm.”
Ánh mắt giáo sư ánh lên vẻ xúc động, môi ông ấy mấp máy, một lúc lâu sau mới hỏi: “Bây giờ nó sống thế nào?”
Từ ngày ông ấy bị đưa đến đây, Cố Thời Châu vẫn luôn gửi thư cho ông ấy hàng năm, còn gửi rất nhiều đồ ăn đến, ông ấy chỉ dạy dỗ anh ấy ba tháng, vậy mà anh ấy vẫn nhớ đến ông ấy suốt bao năm qua, mỗi năm đều gửi thư về, chỉ dặn dò ông ấy hãy giữ gìn sức khỏe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây