Nhìn Lục Duật đang đứng trước cửa phòng, mắt cô hơi cay cay, cô đi tới ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Lục Duật, nghẹn ngào một lúc mới nói: “Em mơ thấy anh ấy.”
Lục Duật nhíu mày, im lặng ôm chặt Khương Niệm.
Khương Niệm hít hít mũi, bổ sung thêm một câu: “Em mơ thấy anh cả.”
Lục Duật nói: “Sáng mai chúng ta đi viếng anh cả.”
Khương Niệm ôm chặt Lục Duật, nhỏ giọng hỏi: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây