Khương Niệm đột nhiên cảm thấy mình như bị ma nhập vậy, đầu óc choáng váng, đầy ắp giọng nói của Hứa Thành.
Cô chớp chớp mắt, còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy giọng nói của Lục Duật vang lên sau lưng.
“Khương Niệm.”
Lục Duật đi tới gần cô, thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, liền nhíu mày: “Em sao vậy?”
Sau đó, anh nhìn chăn đệm trên giường đất, đôi mắt đen sâu thẳm nheo lại, nắm tay Khương Niệm đi sang phòng bên cạnh, Khương Niệm dựa vào tủ, eo dựa vào mép tủ, đầu óc vẫn còn choáng váng, luôn cảm thấy lần này trở về có gì đó không giống trước đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây