Lục Duật quay đầu lại liếc nhìn Khương Niệm, thấy cô lạnh đến mức run rẩy, thế nhưng hiện tại trong túi xách cũng không còn áo bông nữa, vì vậy anh lại quay sang hỏi Tống Bạch: “Cậu có mang theo áo bông không?”
Tống Bạch đáp: “Có mang theo một chiếc đây.”
Nói rồi anh ấy lấy áo bông ra, nhìn Khương Niệm và Trương Tiếu lạnh đến mức cứ luôn rúc vào nhau, anh ấy phủ thêm áo lên cho hai người bọn họ, ánh mắt Tống Bạch rơi xuống gò má bị lạnh đến đỏ bừng của Khương Niệm, cười ra thành tiếng: “Chị dâu, trông mặt chị đỏ như quả táo vậy.”
Khương Niệm:...
Trên đường trở về sau núi, Lục Duật và Tống Bạch nhảu xuống xe đẩy ở phía sau, đến khi mặt đất bằng phẳng trở lại mới lại ngồi lên, từ trạm xe lửa đến nhà của đoàn trưởng Tống mất chừng ba giờ đồng hồ, Phùng Mai nói sau khi đoàn trưởng Tống nhận được điện báo của Lục Duật xong thì đã đi tìm một chiếc xe trượt tuyết từ sớm, sau đó lại nhờ binh lính trong đoàn đưa theo cô ấy đi tới đó khi trời còn chưa sáng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây