Nghe hai ông cụ nói chuyện đến mải mê, đến tận lúc này Khương Niệm mới nhận ra thời gian đã trôi qua thật là nhanh.
Chu Tuấn vẫn luôn không có tới đây, đến buổi tối Khương Niệm tùy tiện ăn một chút gì đó rồi lại đi ngủ, Lục Duật và Tống Bạch ngồi chung một chỗ, để Khương Niệm có thể thoải mái duỗi chân, ngồi cũng được dễ chịu hơn, trên người cô có áo khoác của Lục Duật đắp nên cũng không thấy lạnh, buổi tối, Lục Duật và Tống Bạch không sao ngủ nổi, Lục Duật lo lắng chân của Khương Niệm bị người đi qua lại bên ngoài đụng phải nên vẫn luôn đứng dậy che chở.
Tống Bạch nhìn đầu Khương Niệm dần dần dựa vào bàn, thoáng chốc anh ấy đã đứng dậy chỉnh lại tư thế cho cô về vị trí cũ.
Kết quả ngủ chưa được bao lâu thì Khương Niệm đã tự động trượt xuống một cái, cuộn hết quần áo và mấy cái túi vào người mình thật chặt.
Tống Bạch:...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây