Đôi mắt của Phùng Mai đỏ hoe, cô ấy lau nước mắt và nói: “Nhà họ Tống của chúng ta thực sự nợ Khương Niệm một lời cảm ơn lớn lao.”
Tống Bạch rũ mắt xuống, có chút phân tâm. Trong đêm tối hôm qua, cảnh tượng người phụ nữ mảnh khảnh cõng Tống Hướng Đông trên lưng lại xâm nhập suy nghĩ của Tống Bạch, cô yếu ớt rơi vào ngực Lục Duật, bộ dạng đó như là đồ sứ dễ vỡ.
“Chú hai.”
Tống Hướng Đông hét lớn mấy lần, Tống Bạch cũng không có phản ứng, Phùng Mai đẩy Tống Bạch, người này mới phục hồi tinh thần lại: “Sao vậy?”
Phùng Mai có chút không hiểu: “Chú làm sao vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây