Mọi người đều đã gần như tuyệt vọng, không ngờ hai người bị nước cuốn trôi lại có thể bình an trở về.
Tống Bạch chạy đến, đỡ lấy Tống Hướng Đông trên lưng Khương Niệm. Khương Niệm ngã quỵ xuống, được Lục Duật nhanh tay đỡ lấy. Anh nắm chặt lấy cánh tay cô, một tay nâng gương mặt lạnh ngắt của cô lên, nhìn người con gái trước mặt vẫn còn sống, vẫn còn thở, anh mới thật sự hiểu được thế nào là cảm giác mất rồi lại được!
Khương Niệm ngẩng đầu nhìn Lục Duật, bàn tay anh lạnh ngắt, ẩm ướt. Toàn thân anh ướt sũng, không một chỗ nào khô ráo.
“Lục Duật...”
Khương Niệm òa khóc: “Tôi mệt quá...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây