Bên bờ sông lúc này đã chật ních người, ai nấy đều hồi hộp chờ đợi, mong rằng có thể cứu được hai người. Từ Yến chạy đến. Lưu Kiến Nghiệp và Lữ Chí Quân ngồi xổm bên cạnh Phùng Mai. Phùng Mai đã tỉnh lại, ngồi bệt xuống đất, khóc đến khàn cả giọng.
Thời gian trôi qua, trời sắp tối mà vẫn chưa tìm thấy người.
Lục Duật ngoi lên mặt nước, nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy, đôi mắt đỏ ngầu. Thỉnh thoảng lại có một người lính ngoi lên thở, sau đó lại lặn xuống nước. Họ đã đi qua mấy xã rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Khương Niệm và Tống Hướng Đông. Trong lòng mọi người đều dấy lên nỗi tuyệt vọng.
Dòng nước xiết như vậy, hai người đã mất tích gần nửa ngày, e rằng...
“Khương Niệm!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây