Khương Niệm vẫn cúi gằm mặt, hai tay buông thõng, nắm hờ.
Cô muốn hỏi Lục Duật rốt cuộc có ý gì, đối với cô là thái độ gì, tình cảm gì, nhưng lại sợ nghe được câu trả lời mang theo ơn nghĩa với nhà họ Hứa. Cô cũng rất hoang mang, từ đầu đến cuối, cô chưa từng nghĩ đến chuyện giữa mình và Lục Duật sẽ đi đến bước đường này.
“Tối nay chị muốn ăn gì, để tôi làm.”
Khương Niệm cúi đầu: “Gì cũng được.”
Sau khi Lục Duật đi ra ngoài, Khương Niệm mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, cô thở dài, dựa người vào tủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây