Khi xe đi qua nhà máy cơ khí, Khương Niệm quay đầu nhìn cổng chào cao ngất dưới ánh ban ngày. Nhìn từ đây lên, cô thấy nó thật cao. Cô nhớ lại đêm hôm đó, bị ba Hồ Chung Minh kẹp cổ, treo lơ lửng trên cao, nhìn xuống phía dưới, đầu óc choáng váng, muốn nôn.
Khương Niệm thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Lục Duật đang ngồi bên cạnh. Lục Duật đang bàn bạc công việc trong đoàn với Tống Bạch. Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại: “Sao thế?”
Khương Niệm mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Cô lại nhìn sang Tống Bạch: “Tống Bạch, cũng cảm ơn cậu nữa.”
Nếu không có hai người họ, e rằng giờ này cô đã rơi xuống đất, tan xác rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây