Lục Duật đưa cô đến hỏi y tá, sau đó men theo số phòng mà y tá chỉ dẫn, tìm được phòng bệnh của Trương Tiếu. Địch Bội Bội đang ở bên cạnh chăm sóc. Nhìn thấy Khương Niệm và Lục Duật bước vào, cô ấy lập tức chạy đến ôm chầm lấy Khương Niệm.
“Con bé này, làm chị sợ chết khiếp. Em không sao chứ? Tên Hồ Chung Minh kia có làm gì em không?”
Khương Niệm lắc đầu, đẩy Địch Bội Bội ra, tiến đến bên giường nhìn Trương Tiếu vẫn đang hôn mê bất tỉnh: “Chị Địch, Trương Tiếu thế nào rồi?”
Địch Bội Bội thở phào nhẹ nhõm: “Mất máu quá nhiều, lại thêm chấn động não nhẹ, vừa mới tỉnh lại. Bác sĩ đến kiểm tra rồi, nói chỉ cần tỉnh lại là không sao, nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi thêm, phòng trường hợp có biến chứng.”
Nghe Địch Bội Bội nói vậy, Khương Niệm mới hoàn toàn yên tâm. Thần kinh căng thẳng suốt dọc đường cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô nhắm mắt lại, ngã quỵ xuống đất. Lục Duật nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây