“Có thể nhờ chị Cát giúp đỡ Từ Yến, nhưng chị ấy cũng không thể giúp được tận gốc. Mẹ của Lưu Cường ở xa đây, và có đám cháu ở nhà cần được chăm sóc, mẹ Từ Yến lại không đáng tin cậy. Cho dù Từ Yến có được bố trí tìm việc ở thành phố thì hai đứa trẻ sẽ phải làm sao bây giờ? Làm gì có chuyện Từ Yến có thể buông bỏ hai đứa trẻ?”
Khương Niệm mím môi không nói gì.
Cô chưa nghĩ tới chuyện này, cô chỉ nghĩ đến việc mình có thể giúp đỡ Từ Yến như thế nào.
Trước mắt cô hiện lên một bóng đen. Khương Niệm chớp mắt nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp của người đàn ông này, rất gần với cô.
Khương Niệm theo bản năng lùi lại hai bước, Lục Duật nắm lấy cổ tay cô, kéo đến trước mặt anh. Anh dùng đầu ngón tay xoa lên làn da mịn màng của Khương Niệm mấy lần, trầm giọng nói: “Phía sau chị có một cái ghế dài. Đừng lùi nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây