Lưu Kiến Nghiệp ngẩng đầu nhìn Khương Niệm, hai mắt đỏ hoe, trong mắt có nước, nhưng cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Thím có thể giúp mẹ cháu lần nữa được không?”
“Cháu biết là do thím giúp được mẹ mà mẹ mới vui được mấy tháng, thím có thể giúp mẹ lần nữa được không?”
Nước mắt của Lưu Kiến Nghiệp cuối cùng cũng rơi xuống: “Thím ơi, nếu tiếp tục như vậy mẹ con sẽ chết mất.”
Lúc này cuối cùng Lưu Kiến Nghiệp cũng lộ ra vẻ trẻ con của mình, vừa khóc vừa lau nước mắt: “Cháu có thể sống không có ba, nhưng không thể sống thiếu mẹ.”
Khương Niệm không nhịn được siết chặt tay Lưu Kiến Nghiệp, thật sự không thể nói ra lời từ chối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây