Nếu cô biết việc đó sẽ dẫn đến chuyện này, thì cho dù có bị Lưu Cường mắng thì cô cũng nhất định sẽ giúp Từ Yến một lần nữa.
Khương Niệm cúi đầu, hai mắt nóng rực.
Cô sụt sịt, nhịn không được liền muốn khóc, sau đó lấy ra bốn viên kẹo bơ cứng trong nhà đưa cho Từ Yến, thấy cô ấy lắc đầu, Khương Niệm mím môi cười: “Là cho Kiến Nghiệp và Kiến Võ.”
Khi Từ Yến cầm kẹo bơ cứng, Lưu Kiến Nghiệp và Lưu Kiến Võ tình cờ nắm tay nhau đến nhà Khương Niệm. Lưu Kiến Võ còn trẻ con và chưa biết gì, Lưu Kiến Nghiệp lớn hơn một chút. Nhưng dù vậy thì cũng mới chỉ là một đứa bé bảy tuổi, sắc mặt có chút u ám, lễ phép nói với Khương Niệm: “Thím Khương.”
Từ Yến quay đầu nhìn hai đứa trẻ, vẫy tay: “Mau tới đây, mẹ cho các con đồ ăn ngon.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây