Mấy người người trò chuyện đến nửa đêm mới chịu đi ngủ.
Một tháng qua, Lư Tiểu Tĩnh không để ý tới tướng ngủ của Khương Niệm và Trương Tiếu, cho đến tận qua nửa đêm, hai người ngủ tựa như đánh nhau, có lúc bị hai người ép sát tường, hoặc bị hai người chen chút, suýt nữa chen với cô ấy muốn rơi khỏi giường.
Quá đáng hơn là Khương Niệm nằm nghiêng, một chân vắt qua bụng cô ấy và Trương Tiếu cũng tốt đi, còn một tay ôm cổ cô ấy suýt chút nữa làm cô ấy tắt thở.
Lư Tiểu Tĩnh tức giận bò dậy ngủ trên giường của hai đứa bé, nhìn thấy bé gái lớn mơ mơ màng màng mở mắt, nhỏ giọng nói với cô bé: “Thím ngủ cùng với hai đứa nhé.”
Cô ấy hoài nghi nếu còn ngủ chung với đám người Khương Niệm, cô ấy sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai mất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây