Khương Niệm không nghĩ đến anh lại chu đáo như vậy: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Khương Niệm và Trương Tiếu đi đến nhà ăn lấy đồ ăn, vừa đi ra khỏi cửa nhà ăn liền gặp Hồ Chung Minh, ánh mắt Hồ Chung Minh nham hiểm nhìn chằm chằm vào Khương Niệm. Khương Niệm cảm thấy có chút ớn lạnh sau lưng. Trương Tiếu cũng có chút sợ hãi, kéo Khương Niệm nhanh chóng rời đi.
Lúc vừa đi ra khỏi xưởng dệt bông, bọn họ nhìn thấy bóng người của Phùng Nhân và Dương Quân trong con hẻm tối đen đối diện với xưởng dệt bông. Bọn họ cởi bỏ bộ quần áo lao động màu xanh xám thường mặc, mặc trên người quần áo của chính mình, trông càng giống hai tên côn đồ lưu manh hơn.
Khương Niệm Tú nhíu chặt đầu mày, cô và Trương Tiếu ôm hộp cơm bằng nhôm rời đi.
Hai người trở lại đến ký túc xá, vẫn có chút sợ hãi về chuyện mới vừa xảy ra, Khương Niệm cơm nước xong xuôi, cô đêm hộp nhôm rửa sạch, cô lieefc nhìn Khúc Hoa, thấy cô ấy một mực cúi đầu không nói gì, ăn xong cơm Địch Bội Bội lấy liền nằm xuống ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây