Cô vén góc chăn lên để lộ cái đầu, ngượng ngùng cười: “Chị Địch, thật xin lỗi, em buồn ngủ quá nên nhìn không rõ.”
Địch Bội Bội không biết cô ấy có nên tức giận tiếp không, chỉ hừ một tiếng rồi quay về nằm xuống.
Sau giọng hét vừa rồi của Khương Niệm, bốn người nằm một lúc mới ngủ được. Ngày hôm sau, Khương Niệm gấp rút muốn hoàn thành bức tranh thêu sớm để kịp thời hạn nên đã nhờ Trương Tiếu giúp cô đi lấy đồ ăn. Ở đây hơn một tháng cũng không tệ, nhưng nếu so với khu tập thế, khu tập thể đương nhiên tốt hơn.
Đối với cô mà nói, có một khoảng sân nhỏ, một căn nhà, vừa có thể tự mình nấu bữa ăn còn hơn thế này nhiều. Mỗi ngày, đồ ăn trong nhà ăn trong miệng cô đều không hương không vị, cô ước gì có thể quay trở về khu tập thể nấu một mâm cơm ngon ăn cho đã thèm.
Buổi tối tan làm, Trương Tiếu bưng hộp cơm nhôm đi tới, hỏi: “Chị Khương, chúng ta cùng đi nhà ăn hay là em giúp chị đi lấy đồ ăn?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây