Quầng mắt Từ Yến hơi thâm đen, có vẻ như cả đêm không ngủ ngon, nhìn thấy túi vải trong tay Khương Niệm, cô ấy ngẩn người: “Em muốn đi sao?”
Khương Niệm đáp: “Vâng, đến xưởng thêu quốc doanh.”
Từ Yến cười cười, trong mắt không có chút ánh sáng nào: “Khi nào thì em về?”
Khương Niệm mím môi: “Khoảng hai tháng nữa.”
Cô nhân lúc Lục Duật đang khóa cửa, đi tới nhỏ giọng hỏi: “Chuyện của chị, em đã nghe chị Phùng nói rồi, sao Lưu Cường lại phát hiện chuyện chị giấu tiền?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây