Lục Duật xách phích nước nóng, nhìn Khương Niệm đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trong ba lô có bánh hành còn dư lại sáng nay, đói thì ăn tạm một chút.”
Khương Niệm gật đầu: “Ừm.”
Nghe tiếng tàu chạy ầm ầm, Khương Niệm nhắm mắt ngủ thiếp đi, Lục Duật trở về, nhìn hai người đàn ông đang ngồi ở ghế đối diện, trông trang phục thì có vẻ là công nhân viên chức trong thành phố, ánh mắt của một thanh niên thỉnh thoảng lại nhìn về phía Khương Niệm.
Lục Duật nhíu mày, đặt phích nước nóng lên bàn, kéo chăn đắp cho Khương Niệm, sau đó ngồi xuống mép giường của Khương Niệm, ngẩng đầu nhìn thanh niên đang nhìn sang bên này, thanh niên sửng sốt một chút, sau đó dời mắt tiếp tục nói chuyện với người đối diện.
Vừa rồi anh ta mới ngồi xuống, còn tưởng rằng người phụ nữ trên giường đi một mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây