Trên đường trở về, Tào Lan mắng Khương Niệm một trận, Khương Quốc còn muốn xông lên đánh Khương Niệm, nhưng nhìn thấy Lục Duật đang bảo vệ Khương Niệm bên cạnh thì rụt cổ lại như con rùa không dám động đậy.
Cổ tay bị Lục Duật siết ngày hôm qua đến bây giờ vẫn còn bầm tím, chỉ cần động một chút là thấy đau.
Khương Niệm nhìn Tào Lan với ánh mắt u ám, lạnh lùng nói: “Trên giấy nợ có ghi rõ, thời hạn trả ba trăm tệ là năm năm, năm năm sau nếu như không trả được số tiền ba trăm, con sẽ tiếp tục truy cứu, mọi người cũng đừng có ý định quỵt nợ, số nợ này không thể quỵt được đâu.”
Cô biết với bản lĩnh của nhà họ Khương, năm năm căn bản không thể nào gom góp đủ ba trăm tệ, đừng nói là ba trăm, chỉ sợ một trăm cũng không gom nổi, Khương Quốc ham ăn biếng làm, Liêm Cầm cũng không phải là người biết làm việc, Khương Hải bị tật chân thì càng khỏi phải nói, người làm việc tử tế trong nhà cũng chỉ có một mình Tào Lan.
Nếu bọn họ vẫn chứng nào tật nấy, chỉ sợ cả nhà đều phải chết đói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây