Khương Quốc và Liêm Cần cũng sốt ruột, dù sao hai vợ chồng họ vẫn đang dựa vào số tiền đó để sống qua ngày, liền hùa theo Tào Lan nói: “Chúng tôi hoàn toàn không lấy tiền của nó, là nó vu oan giá họa.”
Khương Quốc nhìn Khương Niệm: “Em còn có lương tâm không? Mẹ nuôi em khôn lớn, gả em cho một nhà tử tế, em không biết ơn mẹ thì thôi, còn mặt mũi nói mọi người cướp tiền của em?”
Khương Niệm có ký ức của nguyên chủ, biết rõ sự vô liêm sỉ của nhà họ, chỉ là chưa từng tận mắt chứng kiến, hôm nay được chứng kiến, thật sự khiến cô mở mang tầm mắt.
Thật sự là vô liêm sỉ, không có giới hạn.
Nghe vậy, dì Triệu không nhịn được nữa, bà ấy kéo dì Lý và dì Vương lại, nói với trưởng thôn và Đỗ Bình: “Hai người đừng nghe bọn họ nói bậy, bọn họ có đến nhà họ Hứa cướp tiền hay không, chúng tôi nhìn thấy rõ ràng, mỗi lần từ nhà họ Hứa ra về, tay nào tay nấy cũng xách đầy đồ, các người nghĩ chúng tôi mù hết à? Trước kia, con dâu nhà họ Hứa nhẫn nhịn, chúng tôi là người ngoài nên cũng không tiện nói gì, nhưng hôm nay cô ấy nhờ chúng tôi làm chứng, chúng tôi phải nói sự thật, nếu có nói một câu dối thì nhà họ Triệu tôi tuyệt tử tuyệt tôn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây