Lục Duật đứng dậy mặc áo khoác, nhìn Khương Niệm đang rúc đầu trong chăn như con rùa, trong mắt anh hiện lên ý cười: “Không sao.”
Đợi đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Khương Niệm mới thò đầu ra khỏi chăn, cô trở mình, đầu đập vào gối, nhíu mày khó chịu.
Hôm nay còn có việc quan trọng, Khương Niệm nằm thêm một lúc trên giường rồi bò dậy, lúc cô mặc quần áo đi ra ngoài thì Lục Duật đã đun nước nóng xong, cô bưng thau nước vào phòng, nhìn Lục Duật đang đứng thái rau, cúi đầu, nhanh chóng múc một gáo nước nóng rồi đi ra ngoài.
Ăn sáng xong, Lục Duật đi ra xã trước, Khương Niệm cũng không rảnh rỗi, cô đến tìm dì Triệu, nói rõ ý định muốn về nhà mẹ đẻ, đòi lại số tiền bị mẹ Khương cướp đi những năm qua, số tiền đó đều là tiền lương của Lục Duật, tuy là gửi về cho cô, nhưng thật ra là cho Hứa Thành.
Dì Triệu vốn đã không ưa nhà họ Khương, trước kia cũng từng nhắc nhở Khương Niệm mấy lần, nhưng Khương Niệm lúc nào cũng cúi đầu, nửa ngày không nói được một câu nên bà ấy không nhắc đến nữa, không ngờ cô đi nửa năm, đầu óc cũng thông minh hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây