Nếu không, chỉ dựa vào lời nói của cô, không có nhân chứng thì hiệu quả sẽ không cao.
Vì vậy, lần này cô trở về mới mang theo một ít bánh ngọt và kẹo, đợi lát nữa dọn dẹp nhà cửa xong, cô sẽ tặng cho mỗi bà thím hai viên kẹo và một miếng bánh ngọt để lấy lòng, có câu “ăn của người ta thì phải nhún nhường người ta”, chỉ cần có thể giúp nguyên chủ trút giận, đòi lại được bao nhiêu tiền và tem phiếu thì hay bấy nhiêu.
Nhà đã nửa năm không có người ở nên thiếu hơi người, Lục Duật mở cửa bước vào, nhìn lớp tuyết dày tích tụ trong sân, sau đó đi vào ba gian nhà xem xét, mái nhà của chú Hứa bị tuyết đè sập, tuyết rơi xuống giường đất nênkhông thể ngủ được nữa, phòng của Hứa Thành cũng không khá hơn là bao, tuy mái nhà không bị sập, nhưng bị thủng mấy lỗ, tuyết trên mái nhà bị ánh nắng chiếu vào, tan chảy thành nước nhỏ giọt xuống, chiếu đệm trên giường đất cũng bị ướt, gần như ướt hết cả giường.
Khương Niệm dẫm lên dấu chân của Lục Duật đi đến phòng anh, đầu tiên là nhìn lên mái nhà, thấy có chỗ bị dột, một góc mái nhà cũng bị thủng, nước tuyết chảy dọc theo tường, chiếu đệm đầu giường cũng bị ướt, may mà hai chiếc chăn được gấp gọn để ở đầu kia giường không bị sao. Cô đặt túi vải xuống, chạy đến nhấc mép chiếu bị ướt lên, nói với Lục Duật đang đi tới: “Bên này đỡ hơn một chút.”
Lục Duật ngẩng đầu nhìn, đặt chiếc túi lớn màu xanh quân đội lên bàn: “Tôi lên vá lại một chút, chắc là ở tạm hai đêm cũng được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây