Bỗng nhiên, cô cảm thấy mình như một đứa ngốc, sáng sớm đã cười toe toét.
Lục Duật đưa đũa cho Khương Niệm, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc áo khoác bông màu cam nhạt của cô vài giây, không tiếc lời khen: “Áo khoác mới đẹp lắm.”
Khương Niệm do dự một chút, đáp lại: “Cảm ơn anh.”
Đây là chủ đề gì mà lại gượng gạo và khó hiểu như vậy?
Khương Niệm cảm thấy hơi xấu hổ, cô cúi đầu im lặng ăn cơm, nghe thấy Lục Duật nói: “Lát nữa sẽ có trẻ con đến.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây