Cốc Sơn nằm sấp trên mặt đất, vừa khóc vừa gào thét. Từ Yến và Cốc Hà lao vào đánh nhau, phải đến khi người của Ban bảo vệ đến can ngăn mới chịu dừng tay.
Từ Yến chỉ vào mặt Lưu Cường, mắng: “Tôi đã bảo anh sớm đuổi bọn họ đi, anh cứ khăng khăng giữ bọn họ lại, bây giờ xảy ra chuyện rồi, anh hối hận cũng vô dụng!”
Cốc Hà bị giật tóc tai rối bời, ngồi bệt xuống đất, hai tay đập mạnh xuống đất, khóc lóc: “Con trai tôi bị oan uổng! Nó chỉ trèo tường sang đó xem nhà bọn họ như thế nào thôi, chẳng may làm hỏng vải vóc và chỉ thêu của người phụ nữ kia, nó không hề lấy trộm tem phiếu và tiền bạc! Con trai tôi bị oan uổng, oan uổng quá mà...”
Lưu Nhị Trụ nhớ đến cảnh tượng Cốc Sơn chạy vào nhà, trong tay cầm một cái bánh bao và một miếng thịt, cùng Cốc Hà rúc vào đầu giường không biết nói gì, chỉ nghe thấy Cốc Hà nói: “Ngày mai chúng ta đi sớm một chút.”, rồi lại nói gì mà: “Có chết cũng không nhận.”
Ban đầu, anh ta cứ tưởng Cốc Sơn lấy trộm bánh bao ở nhà Từ Yến nên không nói gì, ai ngờ nó lại trèo tường sang nhà phó đoàn trưởng bên cạnh. Không chỉ lấy bánh bao và thịt, nó còn lấy trộm tiền và tem phiếu của người ta, thậm chí còn làm hỏng bức tranh thêu của chị dâu phó đoàn trưởng!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây