Cô cầm hộp sắt định sang nhà Từ Yến, chợt thấy Lục Duật đi thẳng đến bên cửa sổ. Cô bỗng nhớ đến bức tranh thêu của mình, cuộn chỉ trên giường bị vứt lung tung, rối bời không thể gỡ ra, vải vóc loại tốt may mắn là vẫn còn, nhưng sợi chỉ cô đã thêu bị giật đứt, trên vải cũng bị rách một đường nhỏ.
Khương Niệm chưa bao giờ tức giận như lúc này. Cô siết chặt hộp sắt, xoay người chạy ra khỏi phòng. Lúc này cô không còn tâm trí đâu mà quan tâm xem trong bếp còn gì ăn được nữa hay không, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh bức tranh thêu.
Đó là công việc đảm bảo cuộc sống của cô trong thời đại này, hai mươi ngày nữa phải giao hàng, vậy mà lại bị nhà họ Cốc bên cạnh phá hỏng!
Cô bước nhanh như bay, tức giận mở toang cổng, Lục Duật vươn tay giữ lấy cánh tay cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phẫn nộ của Khương Niệm, đây là lần đầu tiên anh thấy cô bộc lộ cảm xúc trực tiếp như vậy: “Để tôi đi tìm người bên Ban bảo vệ, chị ở nhà đợi tôi.”
Lúc này, Khương Niệm đang nóng giận ngút trời, cũng chẳng buồn che giấu tính cách thật của mình nữa, lạnh lùng nói: “Anh tìm Ban bảo vệ của anh, tôi tự mình đi tính sổ với bọn họ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây