Nhìn thấy Lục Duật sải bước chạy ra, Khương Niệm run rẩy nói: “Anh không sao chứ?”
“Sao chị lại đến đây?”
Hai người đồng thời hỏi, sau đó đều ngẩn ra.
Khương Niệm mím môi, nhìn khuôn mặt Lục Duật vẫn còn hơi tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Thấy trời tối mà anh chưa về, tôi lo anh lại sốt, sợ anh ngất xỉu.”
Khóe môi Lục Duật hiện ý cười: “Sức khỏe của tôi không yếu ớt như vậy đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây